The flail from heaven


Néo lúa lấy từ trên trời


A countryman was once going out to plough with a pair of oxen. When he got to the field, both the animals' horns began to grow, and went on growing, and when he wanted to go home they were so big that the oxen could not get through the gateway for them. By good luck a butcher came by just then, and he delivered them over to him, and made the bargain in this way, that he should take the butcher a measure of turnip-seed, and then the butcher was to count him out a Brabant thaler for every seed. I call that well sold! The peasant now went home, and carried the measure of turnip-seed to him on his back. On the way, however, he lost one seed out of the bag. The butcher paid him justly as agreed on, and if the peasant had not lost the seed, he would have had one thaler the more. In the meantime, when he went on his way back, the seed had grown into a tree which reached up to the sky. Then thought the peasant, "As thou hast the chance, thou must just see what the angels are doing up there above, and for once have them before thine eyes." So he climbed up, and saw that the angels above were threshing oats, and he looked on. While he was thus watching them, he observed that the tree on which he was standing, was beginning to totter; he peeped down, and saw that someone was just going to cut it down. "If I were to fall down from hence it would be a bad thing," thought he, and in his necessity he did not know how to save himself better than by taking the chaff of the oats which lay there in heaps, and twisting a rope of it. He likewise snatched a hoe and a flail which were lying about in heaven, and let himself down by the rope. But he came down on the earth exactly in the middle of a deep, deep hole. So it was a real piece of luck that he had brought the hoe, for he hoed himself a flight of steps with it, and mounted up, and took the flail with him as a token of his truth, so that no one could have any doubt of his story.
Ngày xưa có một người nông dân dắt đôi bò ra đồng để cày ruộng. Vừa mới tới ruộng thì sừng bò cứ mọc dài ra mãi. Sau buổi cày, khi bác nông dân dắt bò về tới nhà, bò không thể nào chui lọt vào chuồng vì sừng quá dài.
Thật là may mắn, đúng lúc đó có một người lái bò đi qua. Bác nông dân gọi bán đôi bò. Người lái bò còn dặn bác nông dân mang lại bán cho một ít hạt giống củ cải đường, mỗi hạt giá một thalơ. Giá thế thì hơi quá.
Bác nông dân vào buồng lấy hạt giống và mang lại ngay cho người lái đò. Dọc đường đến nhà người lái đò thì có một hạt rơi xuống đất. Người lái đò trả đúng giá như đã hứa, nếu như bác nông dân không để rơi một hạt dọc đường thì bác có thêm một hạt thalơ.
Nhận tiền xong, bác nông dân lại theo con đường cũ đi về nhà. Hạt giống kia rơi xuống đất, nảy mầm và giờ đây đã thành một cây cao vút tới tận trời xanh. Bác nông dân nghĩ bụng:
- Dịp may hiếm có, ta cứ lên xem các thiên thần sống ở trên đó như thế nào, giờ thì nhìn tận mắt nhé.
Lên tới nơi, bác nhìn thấy thiên thần đang đập lúa, cảnh tượng thật thơ mộng, nhìn xuống dưới trần gian, bác thấy cái cây mình leo giờ đang đung đưa, thì ra có một người đang chặt cây. Bác thầm nghĩ:
- Nếu mình bị té từ đây xuống thì hết đời.
Trong lúc nguy khốn như vậy, bác chẳng có cách nào khác là bện rơm thành chão, rơm chỗ nào cũng có, chất cao như núi. Bác thả chão xuống, trước khi tuột xuống bác còn nhặt được một cái néo lúa và một cái cuốc.
Bác tuột xuống nhưng lại đúng vào cái hố sâu thẳm trong lúc đất. Nhưng cũng may thay cho bác, trong tay sẵn có cuốc mang từ trên trời, bác cuốc đất thành từng bậc thang, cứ vậy mà bác ra khỏi được hố sâu.
Khi lên tới mặt đất bác còn giơ cho mọi người xem chiếc néo lúa lấy từ trên trời để chứng minh cho lời nói của mình. Vì vậy nên chẳng có ai còn nghi ngờ về chuyện ấy nữa.


Dịch: Lương Văn Hồng, © Lương Văn Hồng