Néo lúa lấy từ trên trời


Tærskeplejlen fra himlen


Ngày xưa có một người nông dân dắt đôi bò ra đồng để cày ruộng. Vừa mới tới ruộng thì sừng bò cứ mọc dài ra mãi. Sau buổi cày, khi bác nông dân dắt bò về tới nhà, bò không thể nào chui lọt vào chuồng vì sừng quá dài.
Thật là may mắn, đúng lúc đó có một người lái bò đi qua. Bác nông dân gọi bán đôi bò. Người lái bò còn dặn bác nông dân mang lại bán cho một ít hạt giống củ cải đường, mỗi hạt giá một thalơ. Giá thế thì hơi quá.
Bác nông dân vào buồng lấy hạt giống và mang lại ngay cho người lái đò. Dọc đường đến nhà người lái đò thì có một hạt rơi xuống đất. Người lái đò trả đúng giá như đã hứa, nếu như bác nông dân không để rơi một hạt dọc đường thì bác có thêm một hạt thalơ.
Nhận tiền xong, bác nông dân lại theo con đường cũ đi về nhà. Hạt giống kia rơi xuống đất, nảy mầm và giờ đây đã thành một cây cao vút tới tận trời xanh. Bác nông dân nghĩ bụng:
- Dịp may hiếm có, ta cứ lên xem các thiên thần sống ở trên đó như thế nào, giờ thì nhìn tận mắt nhé.
Lên tới nơi, bác nhìn thấy thiên thần đang đập lúa, cảnh tượng thật thơ mộng, nhìn xuống dưới trần gian, bác thấy cái cây mình leo giờ đang đung đưa, thì ra có một người đang chặt cây. Bác thầm nghĩ:
- Nếu mình bị té từ đây xuống thì hết đời.
Trong lúc nguy khốn như vậy, bác chẳng có cách nào khác là bện rơm thành chão, rơm chỗ nào cũng có, chất cao như núi. Bác thả chão xuống, trước khi tuột xuống bác còn nhặt được một cái néo lúa và một cái cuốc.
Bác tuột xuống nhưng lại đúng vào cái hố sâu thẳm trong lúc đất. Nhưng cũng may thay cho bác, trong tay sẵn có cuốc mang từ trên trời, bác cuốc đất thành từng bậc thang, cứ vậy mà bác ra khỏi được hố sâu.
Khi lên tới mặt đất bác còn giơ cho mọi người xem chiếc néo lúa lấy từ trên trời để chứng minh cho lời nói của mình. Vì vậy nên chẳng có ai còn nghi ngờ về chuyện ấy nữa.


Dịch: Lương Văn Hồng, © Lương Văn Hồng
Der var engang en bonde, som gik ud med et par okser for at pløje. Da han kom ud på marken, begyndte dyrenes horn at vokse, og voksede og voksede, så da han kom hjem, var de så store, at han ikke kunne komme ind gennem porten. Til alt held kom netop en slagter forbi, og til ham solgte han okserne på den betingelse, at slagteren også skulle have et mål roefrø, og for hvert korn skulle bonden have en daler. Det var en god forretning. Bonden gik hjem, bar frøene derhen på sin ryg, men på vejen tabte han et af dem. Slagteren betalte ham, hvad de var blevet enige om, så hvis bonden ikke havde tabt et frøkorn, havde han haft en daler mere endnu. Da han kom tilbage, var der af frøet vokset et stort træ, der nåede lige op til himlen. "Jeg må dog engang se, hvad englene tager sig for deroppe, jeg kan jo slippe nemt til det," tænke bonden. Han klatrede derop og så, at englene var i færd med at tærske havre. Da han havde set på det i nogen tid, mærkede han, at træet begyndte at vakle, og da han så ned, opdagede han, at der stod en og ville til at hugge det om. "Det ville være en rar redelighed, hvis jeg faldt ned herfra," tænkte han. Han kunne ikke klare sig på anden måde end ved at tage nogle af de avner, der lå i dynger deroppe, og lave en strikke af dem. Han tog også en hakke og plejl og lod sig så glide ned af tovet. Han kom netop ned i et dybt hul, så det var jo et held, at han havde hakken, så han kunne lave sig en trappe, som han kunne stige op af. Plejlen tog han med, og når han fortalte, hvad der var hændt ham, og viste den frem, kunne jo ingen tvivle på, at det var sandt.