Ferdinand trung thực và Ferdinand không trung thực


Ferdinand the faithful


Ngày xưa có hai vợ chồng nhà kia, khi họ còn giàu có thì lại chẳng có mụn con nào cả. Đến khi họ tán gia bại sản, nghèo khó thì lại sinh được một mụn con trai, nhưng vì họ nghèo quá nên chẳng ai nhận làm cha đỡ đầu đứa bé. Người chồng bảo vợ, mình sẽ đi nơi khác xem có ai nhận đỡ đầu không. Trên đường đi bác ta gặp một người, người này hỏi bác đi đâu. Bác nói, bác đi tìm xem có ai nhận làm cha đỡ đầu không. Người kia nói:
- Các bác nghèo, tôi cũng nghèo. Tôi xin nhận làm cha đỡ đầu cho cháu, nhưng tôi chẳng có gì cho cháu cả. Bác về nhà đi, bảo bà mụ mang cháu tới nhà thờ.
Khi mọi người có mặt ở nhà thờ, thì người đàn ông kia đã đứng chờ ở đó. Cha đỡ đầu đặt tên cho đứa bé là Ferdinand getreu. Khi mọi người ra khỏi nhà thờ cha đỡ đầu nói:
- Thôi cứ về nhà đi. Tôi chẳng có gì cho cháu. Các bác cũng chẳng cần biếu tôi cái gì.
Cha đỡ đầu đưa cho bà mụ một chiếc chìa khóa và dặn đưa lại chiếc chìa khóa ấy cho cha đứa bé. Khi nào đứa con trai được mười bốn tuổi thì trao cho nó chiếc chìa khóa. Nó cầm chiếc chìa khóa ra thảo nguyên, ở đó có một lâu đài. Nó có thể lấy chìa khóa để mở cửa lâu đài. Lâu đài đó chính là của đứa con trai.
Bảy năm đã trôi qua, một hôm đứa bé ngồi chơi với chúng bạn, nghe chúng bạn kể những đồ được cha đỡ đầu cho, tủi thân đứa bé khóc và đi về nhà. Nó hỏi cha:
- Sao cha đỡ đầu lại chẳng cho con một cái gì cả?
Người cha nói:
- Có đấy chứ, con có chiếc chìa khóa đây, con cầm lấy và đi ra thảo nguyên, ở đó có một lâu đài, con hãy lấy chìa khóa mở lâu đài.
Đứa bé ra thảo nguyên, nhưng chẳng thấy lâu đài nào cả. Lại bảy năm nữa trôi qua, giờ đây đứa bé đã mười bốn tuổi, nó lại đi ra thảo nguyên. Đúng là ở thảo nguyên có một lâu đài. Cậu bé mở cổng, ở trong lâu đài chẳng có gì cả ngoài con bạch mã. Cậu bé mừng rỡ vì giờ đây cậu đã có ngựa. Cậu nhảy lên ngựa và phi về với cha mình. Cậu tự nhủ:
- Giờ thì mình cũng có một con bạch mã, mình có thể cưỡi ngựa đi chu du thiên hạ.
Dọc đường cậu nhìn thấy một cái bút lông, cậu định nhặt, nhưng rồi lại thôi, vì cậu nghĩ thế nào cũng còn nhìn thấy bút lông. Bỗng cậu nghe có tiếng người nói:
- Ferdinand trung thực, hãy nhặt lấy chiếc bút lông!
Cậu nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Cậu cúi xuống nhặt chiếc bút lông. Đi được một quãng đường thì cậu tới một bờ sông, cậu nhìn thấy một con cá nằm ở trên bờ đang ngáp, cậu bảo:
- Đợi nhé, cá thân yêu, ta sẽ thả ngươi xuống nước.
Cậu cầm cá thả xuống nước. Cá ngoi đầu lên và nói:
- Anh đã cứu tôi ra khỏi bùn đất, tôi muốn tặng anh một chiếc sáo. Mỗi khi anh gặp khó khăn, anh chỉ cầm sáo thổi là tôi sẽ tới giúp đỡ anh. Nếu có thứ gì rơi xuống nước, anh cũng thổi sáo, tôi sẽ tới lấy lên cho anh.
Cậu cưỡi ngựa đi được một thôi đường thì có người tới hỏi cậu định đi đâu. Cậu nói:
- Chà, tôi muốn tới vùng gần đây.
- Thế anh tên là gì?
- Ferdinand trung thực.
Người kia nói:
- Tên tôi cũng na ná tên anh. Tôi tên là Ferdinand không trung thực.
Rồi hai người lên đường tới đó và ngủ lại ở một quán trọ.
Điều tệ hại là Ferdinand không trung thực đọc được suy nghĩ và cách làm của người khác, vì anh ta biết nhiều loại bùa phép. Ở trong quán trọ có một cô gái mặt mũi sáng sủa và xinh đẹp, cô lại đem lòng thương chàng trai tuấn tú Ferdinand trung thực, cô hỏi chàng đi đâu. Ferdinand trung thực nói là muốn đi chu du thiên hạ.
Cô gái bảo, Ferdinand trung thực nên ở lại. Vua đang cần một người hầu, hoặc một người đưa đường. Chàng trả lời là mình không tiện tới. Cô gái nói:
- Ồ, em sẽ tới xin cho chàng.
Cô gái tới tâu với vua rằng, có một chàng trai xin làm người hầu trong hoàng cung. Nhà vua cho vời Ferdinand trung thực tới làm người hầu. Nhưng chàng trai lại muốn làm một người dẫn đường, để luôn được sống bên con bạch mã của mình. Nhà vua bèn cho cậu làm người dẫn đường.
Khi biết tin đó, Ferdinand không trung thực bèn chạy tới chỗ cô gái và nói:
- Sao cô giúp đỡ anh ta, mà không giúp đỡ tôi?
- Được rồi, tôi cũng sẽ giúp anh!
Cô gái đáp như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: "Không thể tin tưởng con người này, mình không thể xem như bạn bè được!." Rồi cô cũng tới gặp đức vua để xin cho anh ta làm người hầu. Nhà vua cũng nhận.
Sáng sáng, khi Ferdinand không trung thực mặc quần áo cho nhà vua, vua thường nói:
- Ôi! Nếu người mà ta yêu dấu ở bên ta thì tốt biết bao!
Ferdinand không trung thực vốn ganh ghét Ferdinand trung thực, nên một lần, khi nhà vua lại than vãn thì hắn nói:
- Bệ hạ có một người dẫn đường. Bệ hạ hãy phái anh ta đi đón người mà bệ hạ yêu dấu tới. Nếu anh ta không làm được thì bệ hạ hãy chặt phăng cái đầu của anh ta cho rơi xuống chân!
Nhà vua cho gọi Ferdinand trung thực tới và phán rằng, hãy đi đón người yêu dấu đang sống ở xứ xa xôi kia về hoàng cung, nếu không làm thì sẽ bị xử trảm!
Ferdinand trung thực tới chuồng ngựa đứng khóc và than thở với con bạch mã của mình:
- Ôi, tôi thật là một người bất hạnh!
Bỗng phía sau chàng có tiếng nói:
- Ferdinand trung thực, chàng khóc gì vậy?
Chàng trai ngoái nhìn quanh, nhưng không thấy ai nên lại than thở:
- Ôi, bạch mã thân yêu của ta! Ta phải xa mi. Và lần này, chắc gì ta thoát được chết!
Lại có tiếng người nói:
- Ferdinand trung thực, chàng khóc gì vậy?
Lúc này chàng trai mới phát hiện là chính con bạch mã hỏi mình.
Bạch mã yêu quý, chính mi hỏi phải không? Mi biết nói phải không?
Rồi chàng nói tiếp: "Ta phải tới nơi xa xôi kia để đón người vợ chưa cưới của vua. Mi có biết, ta nên bắt đầu như thế nào không?."
Bạch mã đáp:
- Chàng hãy tới trình với vua và nói, nếu có đủ những thứ cần thiết thì chàng sẽ đi đón cô ta về. Nhà vua phải cấp cho chàng một thuyền đầy ắp bánh mì. Ở biển có người khổng lồ, nếu chàng không đem thịt cho bọn họ thì họ sẽ xé xác chàng. Ở đó còn có loài chim lớn, nếu chàng không có bánh mì thì chúng sẽ mổ chàng mù mắt!
Nhà vua ra lệnh cho lò sát sinh và lò bánh trong khắp nước phải lo làm sao chất lên đầy một thuyền thịt và một thuyền đầy bánh mì. Khi có đủ thịt và bánh mì thì bạch mã bảo Ferdinand trung thực:
- Bây giờ chàng hãy cưỡi ngựa lên thuyền. Khi gặp bọn người khổng lồ thì chàng nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào, những người khổng lồ thân yêu của tôi.
Tôi biết sẽ gặp các người.
Nên mang quà tới đây cho các người!
Khi thấy chim bay tới thì chàng nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào, các con chim thân yêu của ta.
Ta biết các ngươi sẽ tới
Nên mang quà tới đây cho các ngươi!
Họ sẽ không làm gì chàng đâu, khi chàng tới cung điện của công chúa, những người khổng lồ sẽ giúp chàng. Chàng dẫn mấy người khổng lồ cùng đi. Công chúa đang nằm ngủ ở trong đó. Chàng không cần đánh thức nàng, mà bảo những người khổng lồ khênh nàng cùng với chiếc giường của nàng đưa xuống thuyền.
Mọi việc đã xảy ra đúng như lời bạch mã nói, Ferdinand trung thực đã mang thịt, bánh mì cho những người khổng lồ và lũ chim, vì vậy những người khổng lồ bằng lòng khênh công chúa cùng theo giường của nàng xuống thuyền. Thuyền chạy thẳng tới nơi đức vua.
Khi tới chỗ nhà vua, công chúa thì nói rằng, các đồ dùng để viết vẫn còn để ở trong cung điện của nàng, nếu không có nó, nàng không thể sống được!
Bị Ferdinand không trung thực xúi khích nên nhà vua lại ra lệnh, Ferdinand trung thực phải đến cung điện lấy những thứ đó cho công chúa, nếu không sẽ bị xử trảm.
Chàng trai lại tới chuồng ngựa, vừa khóc vừa nói:
- Trời, bạch mã thân yêu của ta! Bây giờ ta phải đi một lần nữa! Ta phải làm gì nhỉ?
Bạch mã nói:
- Thuyền phải chất đầy thịt và bánh mì. Rồi mọi chuyện xảy ra cũng giống như lần trước, khi những người khổng lồ và lũ chim lớn ăn no thịt và bánh mì thì chàng sẽ bình yên vô sự.
Khi tới nơi, chỉ mình chàng vào cung điện, các đồ dùng để viết của công chúa ở trong phòng ngủ của nàng. Ferdinand trung thực bước vào cung điện và lấy được những thứ đó. Khi chàng ra tới bờ sông, chiếc bút lại rơi xuống nước. Lúc đó bạch mã nói:
- Lần này thì tôi không có cách gì giúp chàng nữa rồi!
Chàng bỗng nhớ tới chiếc sáo, bèn lấy ra thổi. Lập tức cá xuất hiện, mồm nó ngậm chiếc bút, bơi lại giao cho chàng.
Chàng mang được các đồ dùng để viết của công chúa về tới cung điện của vua. Hôn lễ của nhà vua được cử hành.
Hoàng hậu không yêu vua, vì vua không có mũi, mà lại yêu chàng Ferdinand trung thực.
Một lần, khi có mặt đông đủ các đại thần triều đình, hoàng hậu nói rằng mình có một biệt tài là có thể chặt rơi đầu một người rồi lắp lại được như cũ, chỉ cần có người dám để nàng thử cho mọi người xem.
Chẳng một ai muốn cho thử, Ferdinand không trung thực lại xúi nhà vua, khiến Ferdinand trung thực lại phải bước ra.
Hoàng hậu chặt đầu chàng trai, rồi lắp lại. Vết thương liền lại ngay, chỉ nhìn thấy một vết hồng ở cổ. Nhà vua nói với hoàng hậu:
- Hoàng hậu yêu dấu, nàng học ở đâu điều này vậy?
Hoàng hậu nói:
- Thưa thiếp biết phép thuật này. Để thiếp cũng thử với bệ hạ một lần được không!
- Được chứ! - Vua nói.
Sau khi chặt đầu vua, hoàng hậu đã không lắp lại cho tốt, tựa như nàng không thể làm được như vậy, và hình như cái đầu không chịu liền lại. Thế là nhà vua bị đem chôn. Nàng và Ferdinand trung thực kết hôn với nhau.
Chàng vẫn cưỡi con bạch mã của chàng. Có lần khi chàng đang cưỡi thì bạch mã nói, chàng hãy ra đồng cỏ kia và phi ngựa chạy ba vòng. Chàng làm theo lời nó thì bỗng nhiên con bạch mã đứng thẳng lên bằng hai chân sau, và biến thành một hoàng tử.


Dịch: Lương Văn Hồng, © Lương Văn Hồng
Once on a time lived a man and a woman who so long as they were rich had no children, but when they were poor they had a little boy. They could, however, find no godfather for him, so the man said he would just go to another place to see if he could get one there. As he went, a poor man met him, who asked him where he was going. He said he was going to see if he could get a godfather, that he was poor, so no one would stand as godfather for him. "Oh," said the poor man, "you are poor, and I am poor; I will be godfather for you, but I am so ill off I can give the child nothing. Go home and tell the nurse that she is to come to the church with the child."
When they all got to the church together, the beggar was already there, and he gave the child the name of Ferdinand the Faithful.
When he was going out of the church, the beggar said, "Now go home, I can give you nothing, and you likewise ought to give me nothing." But he gave a key to the nurse, and told her when she got home she was to give it to the father, who was to take care of it until the child was fourteen years old, and then he was to go on the heath where there was a castle which the key would fit, and that all which was therein should belong to him. Now when the child was seven years old and had grown very big, he once went to play with some other boys, and each of them boasted that he had got more from his godfather than the other; but the child could say nothing, and was vexed, and went home and said to his father, "Did I get nothing at all, then, from my godfather?" - "Oh, yes," said the father, "thou hadst a key if there is a castle standing on the heath, just go to it and open it." Then the boy went thither, but no castle was to be seen, or heard of.
After seven years more, when he was fourteen years old, he again went thither, and there stood the castle. When he had opened it, there was nothing within but a horse, a white one. Then the boy was so full of joy because he had a horse, that he mounted on it and galloped back to his father. "Now I have a white horse, and I will travel," said he. So he set out, and as he was on his way, a pen was lying on the road. At first he thought he would pick it up, but then again he thought to himself, "Thou shouldst leave it lying there; thou wilt easily find a pen where thou art going, if thou hast need of one." As he was thus riding away, a voice called after him, "Ferdinand the Faithful, take it with thee." He looked around, but saw no one, then he went back again and picked it up. When he had ridden a little way farther, he passed by a lake, and a fish was lying on the bank, gasping and panting for breath, so he said, "Wait, my dear fish, I will help thee get into the water," and he took hold of it by the tail, and threw it into the lake. Then the fish put its head out of the water and said, "As thou hast helped me out of the mud I will give thee a flute; when thou art in any need, play on it, and then I will help thee, and if ever thou lettest anything fall in the water, just play and I will reach it out to thee." Then he rode away, and there came to him a man who asked him where he was going. "Oh, to the next place." Then what his name was? "Ferdinand the Faithful." - "So! then we have got almost the same name, I am called Ferdinand the Unfaithful." And they both set out to the inn in the nearest place.
Now it was unfortunate that Ferdinand the Unfaithful knew everything that the other had ever thought and everything he was about to do; he knew it by means of all kinds of wicked arts. There was, however, in the inn an honest girl, who had a bright face and behaved very prettily. She fell in love with Ferdinand the Faithful because he was a handsome man, and she asked him whither he was going. "Oh, I am just travelling round about," said he. Then she said he ought to stay there, for the King of that country wanted an attendant or an outrider, and he ought to enter his service. He answered he could not very well go to any one like that and offer himself. Then said the maiden, "Oh, but I will soon do that for you." And so she went straight to the King, and told him that she knew of an excellent servant for him. He was well pleased with that, and had Ferdinand the Faithful brought to him, and wanted to make him his servant. He, however, liked better to be an outrider, for where his horse was, there he also wanted to be, so the King made him an outrider. When Ferdinand the Unfaithful learnt that, he said to the girl, "What! Dost thou help him and not me?" - "Oh," said the girl, "I will help thee too." She thought, "I must keep friends with that man, for he is not to be trusted." She went to the King, and offered him as a servant, and the King was willing.
Now when the King met his lords in the morning, he always lamented and said, "Oh, if I had but my love with me." Ferdinand the Unfaithful was, however, always hostile to Ferdinand the Faithful. So once, when the King was complaining thus, he said, "You have the outrider, send him away to get her, and if he does not do it, his head must be struck off." Then the King sent for Ferdinand the Faithful, and told him that there was, in this place or in that place, a girl he loved, and that he was to bring her to him, and if he did not do it he should die.
Ferdinand the Faithful went into the stable to his white horse, and complained and lamented, "Oh, what an unhappy man I am!" Then someone behind him cried, "Ferdinand the Faithful, why weepest thou?" He looked round but saw no one, and went on lamenting; "Oh, my dear little white horse, now must I leave thee; now must I die." Then some one cried once more, "Ferdinand the Faithful, why weepest thou?" Then for the first time he was aware that it was his little white horse who was putting that question. "Dost thou speak, my little white horse; canst thou do that?" And again, he said, "I am to go to this place and to that, and am to bring the bride; canst thou tell me how I am to set about it?" Then answered the little white horse, "Go thou to the King, and say if he will give thou what thou must have, thou wilt get her for him. If he will give thee a ship full of meat, and a ship full of bread, it will succeed. Great giants dwell on the lake, and if thou takest no meat with thee for them, they will tear thee to pieces, and there are the large birds which would pick the eyes out of thy head if thou hadst no bread for them." Then the King made all the butchers in the land kill, and all the bakers bake, that the ships might be filled. When they were full, the little white horse said to Ferdinand the Faithful, "Now mount me, and go with me into the ship, and then when the giants come, say,
"Peace, peace, my dear little giants,
I have had thought of ye,
Something I have brought for ye;"
and when the birds come, thou shalt again say,
"Peace, peace, my dear little birds,
I have had thought of ye,
Something I have brought for ye;"
then they will do nothing to thee, and when thou comest to the castle, the giants will help thee. Then go up to the castle, and take a couple of giants with thee. There the princess lies sleeping; thou must, however, not awaken her, but the giants must lift her up, and carry her in her bed to the ship." And now everything took place as the little white horse had said, and Ferdinand the Faithful gave the giants and the birds what he had brought with him for them, and that made the giants willing, and they carried the princess in her bed to the King. And when she came to the King, she said she could not live, she must have her writings, they had been left in her castle. Then by the instigation of Ferdinand the Unfaithful, Ferdinand the Faithful was called, and the King told him he must fetch the writings from the castle, or he should die. Then he went once more into the stable, and bemoaned himself and said, "Oh, my dear little white horse, now I am to go away again, how am I to do it?" Then the little white horse said he was just to load the ships full again. So it happened again as it had happened before, and the giants and the birds were satisfied, and made gentle by the meat. When they came to the castle, the white horse told Ferdinand the Faithful that he must go in, and that on the table in the princess's bed-room lay the writings. And Ferdinand the Faithful went in, and fetched them. When they were on the lake, he let his pen fall into the water; then said the white horse, "Now I cannot help thee at all." But he remembered his flute, and began to play on it, and the fish came with the pen in its mouth, and gave it to him. So he took the writings to the castle, where the wedding was celebrated.
The Queen, however, did not love the King because he had no nose, but she would have much liked to love Ferdinand the Faithful. Once, therefore, when all the lords of the court were together, the Queen said she could do feats of magic, that she could cut off any one's head and put it on again, and that one of them ought just to try it. But none of them would be the first, so Ferdinand the Faithful, again at the instigation of Ferdinand the Unfaithful, undertook it and she hewed off his head, and put it on again for him, and it healed together directly, so that it looked as if he had a red thread round his throat. Then the King said to her, "My child, and where hast thou learnt that?" - "Yes," she said, "I understand the art; shall I just try it on thee also?" - "Oh, yes," said he. But she cut off his head, and did not put it on again; but pretended that she could not get it on, and that it would not keep fixed. Then the King was buried, but she married Ferdinand the Faithful.
He, however, always rode on his white horse, and once when he was seated on it, it told him that he was to go on to the heath which he knew, and gallop three times round it. And when he had done that, the white horse stood up on its hind legs, and was changed into a King's son.